Từ khi vua Vũ Đế nhà Hán sai Lộ Bát Đức sang đánh lấy Nam Việt cho đến đời Ngũ Quí, ông Ngô Quyền đánh đuổi người Tàu về bắc, tính vừa tròn 1.050 năm.
Xứ Giao Châu ta bị người Tàu sang cai trị bấy lâu năm thì chắc là sự sinh hoạt của người bản xứ cũng bị thay đổi một cách khác hẳn với trước. Khi đất Giao Châu còn gọi là Văn Lang hay là Âu Lạc thì người bản xứ ăn ở thế nào, phong tục làm sao, nay cũng không có di tích gì mà kê cứu rạch rõ được. Có lẽ cũng tự hồ như Mường hay là Mán ở mạn thượng du đất Bắc Việt bây giờ. Giả sử? có đem vua Hùng Vương họ Hồng Bàng và vua An Dương Vương họ Thục mà sánh với mấy người Quan Lang ở mạn thượng du thì dễ thường cũng không xa sự thực là mấy. Nhưng đây là một điều nói phỏng mà thôi, chứ lấy gì làm đích xác?
Vả lại, khi người một xã hội đã văn minh như người Tàu mà đi mở đất chưa khai như đất Giao Châu lúc bấy giờ, thì e rằng người Tàu chiếm giữ lấy chỗ bình địa rồi tụ họp với nhau mà làm ăn, còn những người bản xứ thì hoặc là lẫn với kẻ khỏe hơn mình, hoặc giết hại đi, hoặc vào ở trong rừng trong núi rồi chết mòn chết mỏi đi. Kể như thế thì người mình bây giờ cũng không xa người Tàu là bao nhiêu.
Dẫu thế nào mặc lòng, hết đời Bắc Thuộc rồi thì người Giao Châu ta có một cái nghị lực riêng và cái tính chất riêng để độc lập, chứ không chịu lẫn với nước Tàu. Duy chỉ có sự sùng tính, sự học vấn, cách cai trị thì bao giờ mình cũng chịu cái ảnh hưởng của Tàu.
Nguyên nước Tàu từ đời Tam Đại đã văn minh lắm, mà nhất là về đời nhà Chu thì cái học thuật lại càng rực rỡ lắm. Những học phái lớn như là Nho Giáo và Lão Giáo đều khởi đầu từ đời ấy. Về sau đến đời nhà Hán, nhà Đường, những học phái ấy thịnh lên, lại có Phật Giáo ở Ấn Độ truyền sang, rồi cả ba đạo cùng truyền bá đi khắp cả mọi nơi trong nước. Từ đó trở về sau nước Tàu và những nước chịu ảnh hưởng của Tàu đều theo tông chỉ của những đạo ấy mà lập ra sự sùng tín, luân lý và phong tục tương tự như nhau cả. Vậy ta xét qua xem những học phái ấy gốc tích từ đâu, và cái tông chỉ của những học phái ấy ta thế nào.
Nho giáo sinh ra từ đức Khổng Tử. Ngài húy là Khâu, tên chữ là Trọng Ni, sinh ở nước Lỗ (thuộc tỉnh Sơn Đông) vào năm 551 trước Tây Lịch, về đời vua Linh Vương nhà Chu.
Ngài sinh ra vào đời Xuân Thu, có Ngũ Bá tranh cường, dân tình khổ sở, phong tục bại hoại. Ngài muốn lấy đạo luân thường mà dạy người ta cách ăn ở với nhau trong đời. Ngài đi du lịch trong mấy nước chư hầu, hết nước nọ qua đến nước kia, môn đệ theo ngài cũng nhiều. Đến lúc già, ngài trở về nước Lỗ, soạn kinh Thi, kinh Thư, kinh Dịch, định kinh Lễ, kinh Nhạc và làm ra kinh Xuân Thu, rồi đến năm 479 trước Tây Lịch về đời vua Kính Vương nhà Chu thì Ngài mất, thọ được 72 tuổi.
Ngài chỉ cốt lấy những điều hợp với bản tính của loài người mà dạy người, chứ không dạy những điều u uẩn huyền diệu khác với đạo thường. Ngài nói rằng: "Đạo bất viễn, nhân chi vi đạo nhu viễn nhân, bất khả dĩ vi đạo". Nghĩa là: đạo không xa cái bản tính người ta, hễ vì đạo mà xa cái bản tính ấy thì đạo ấy không phải là đạo. Bởi vậy cái tông chỉ của Ngài là chủ lấy Hiếu, Đễ, Trung, Thứ làm gốc, và lấy sự sửa mình làm cốt mà dạy người. ngài chỉ dạy người về sự thực tế hiện tại, chứ những điều viễn vông ngoài những sự sinh hoạt ở trần thế ra thì Ngài không bàn đến. Nói đến sự sống chết thì Ngài bảo rằng: "Vị tri sinh, yên tri tử", chưa biết được việc sống, sao đã biết được việc chết. Nói đến việc quỉ thần thì ngài bảo rằng: "Quỉ thần kính nhi viễn chi", quỉ thần thì nên kính, mà không nên nói đến.
Tổng chi, đạo Ngài thì có nhiều lý tưởng cao siêu (xem sách Nho Giáo)21 nhưng về đường thực tế thì chú trọng ở luân thường đạo lý. Cái đạo luân lý của Ngài có thể truyền cho muôn đời về sau không bao giờ vượt qua được. Đối với mọi người thì Ngài dạy: "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân", điều gì mình không muốn người ta làm cho mình, thì mình đừng làm cho ai". Đối với việc bổn phận của mình thì ngài dạy: "Quân tử động nhi thế vi thiên hạ đạo, hành nhi thế vi thiên hạ pháp, ngôn nhi thế vi thiên hạ tắc, viễn chi tắc vọng, cận chi tắc bất yếm", người quân tử cử động việc gì là để làm đạo cho thiên hạ, nói năng điều gì là để làm mực cho thiên hạ; người ở xa thì muốn lại gần, người ở gần thì không bao giờ chán22.
Đạo của Khổng Tử truyền cho thầy Tăng Sâm; Tăng Sâm truyền cho Khổng Cấp; Khổng Cấp truyền cho thầy Mạnh Kha tức là thầy Mạnh Tử.
Thầy Mạnh Tử là một nhà đại hiền triết nước Tàu, làm sách Mạnh Tử, bàn sự trọng nhân nghĩa, khinh công lợi, và cho tính người ta vốn lành, ai cũng có thể nên được Nghiêu, Thuấn cả.
Đến đời nhà Tần, vua Thỉ Hoàng giết những người Nho học, đốt cả sách vở, đạo Nho phải một lúc gian nan. Đến đời vua Cao Tổ nhà Hán lại tôn kính đạo Nho, sai làm lễ thái lao tế đức Khổng Tử. Đến đời vua Vũ Đế nhà Hán lại đặt quan bác sĩ để dạy năm kinh. Từ đấy trở đi, đạo Nho mỗi ngày một thịnh, dẫu trong nước có đạo Lão, đạo Phật mặc lòng, bao giờ đạo nho vẫn trọng hơn.
Đạo giáo là bởi đạo của ông Lão Tử mà thành ra. Lão Tử là người nước Sở (thuộc tỉnh Hồ Bắc) họ là Lý, tên là Đam, sinh vào năm 604 trước Tây Lịch về đời vua Định Vương nhà Chu, sống được 81 tuổi, đến năm 523 trước Tây Lịch, vào đời vua Cảnh Vương nhà Chu thì mất.
Tông chỉ của Lão Tử là trước khi có trời đất, thì chỉ có Đạo. Đạo là bản thể của vũ trụ, là cái gốc nguyên thỉ của các sự tạo hóa. Vạn vật đều bởi Đạo mà sinh ra. Vậy sửa mình và trị nước nên phải theo Đạo, nghĩ là người ta nên điềm tĩnh, vô vi, cứ tự nhiên, chứ không nên dùng trí lực mà làm gì cả.
Lão Tử soạn ra sách Đạo Đức Kinh, rồi sau có Văn Tử, Thi Tử, Trang Tử, và Liệt Tử noi theo mà truyền bá cái tông chỉ ấy.
Đạo của Lão Tử lúc đầu là một môn triết học rất cao siêu nhưng về sau cái học thuyết biến đổi đi, rồi những người giảng thuật thần tiên cũng phụ theo đạo ấy mà nói những chuyện số kiếp và những sự tu luyện để được phép trường sinh bất tử v. v... Bởi vậy đạo Lão mới thành ra Đạo giáo là một đạo thần tiên, phù thủy, và những người theo Đạo giáo gọi là đạo sĩ.
Nguyên từ đời vua Thỉ Hoàng nhà Tần và vua Vũ Đế nhà Hán, người Tàu đã tin sự thần tiên, sau đến cuối đời nhà Đông Hán có Trương Đạo Lăng soạn ra 24 thiên Đạo Kinh giảng cái thuật trường sinh. Bọn giặc Hoàng Cân Trương Giác chính là học trò của Trương Đạo Lăng. Đến đời nhà Đông Tấn lại có Cát Hồng nói rằng được tiên thuật rồi làm sách dạy những thuật ấy. Từ đấy về sau Đạo giáo thịnh dần lên, tôn Lão Tử làm Thái Thượng Lão Quân.
Đời vua Cao Tổ nhà Đường có người nói rằng thấy Lão tử hiện ra ở núi Dương Giác Sơn xưng là tổ nhà Đường23. Vua Cao Tổ đến tế ở miếu Lão Tử và tôn lên là Thái Thượng Huyền Nguyên Hoàng Đế. Bởi vậy nhà Đường trọng đạo Lão Tử lắm, bắt con cháu phải học Đạo Đức Kinh.
Tuy đạo Lão về sau thịnh hành ở nước Tàu, nhưng cũng không bằng đạo Phật. Đạo Phật là một đạo ở Ấn Độ đem vào nước Tàu, và lại là một tôn giáo rất lớn ở thế gian này.
Tị tổ đạo Phật là đức Thích Ca Mâu Ni. Không biết rõ ngài sinh vào đời nào. Cứ ý kiến của đạo phái ở về phía Bắc đất Ấn Độ thì cho là ngài sinh về năm 1028 trước Tây Lịch kỷ nguyên, vào đời vua Chiêu Vương nhà Chu. Còn đạo phái ở phía Nam thì cho vào năm 624. Những nhà bác học thời bây giờ cho ngài sinh vào năm 558 hay là 520, cùng với Khổng Tử một thời.
Đức Thích Ca là con một nhà quí tộc đất Ấn Độ. Ngài đã lấy vợ, có con, nhưng vì thấy người ta ở trần thế này không ai khỏi được những khổ não như sinh, lão, bệnh, tử, cho nên ngài bỏ cả vợ con mà đi tu, để cầu phép giải thoát. Vậy đạo Phật cốt có hai chủ ý: một là đời là cuộc khổ não; hai là sự thoát khỏi khổ não.
Người ta gặp phải những sự khổ não như thế là tại mình cứ mắc trong vòng luân hồi mãi. Vậy muốn cho khỏi sự khổ não thì phải ra ngoài luân hồi mới được; mà ra ngoài luân hồi thì phải cắt cho đứt những cái nhân duyên nó trói buộc mình ở trần gian này. Ra được ngoài Luân Hồi thì lên đến cõi Nát Bàn (nirvana) tức là thành Phật, bất sinh, bất tuyệt.
Nguyên đạo Phật là do ở đạo Bà La Môn (Brahmane) mà ra, nhưng tông chỉ đạo Phật không giống đạo Bà La Môn cho nên hai đạo chống nhau mãi, thành ra đến ba bốn trăm năm sau, khi đức Thích Ca mất rồi, đạo Phật mới phát đạt ra ở Ấn Độ.
Đạo Phật sang nước Tàu kể từ nhà Tây Hán. Đời vua Hán Vũ Đế (140 - 86) quân nhà Hán đi đánh Hung Nô đã lấy được tượng Kim Nhân và biết rằng người Hung Nô có thói đốt hương thờ Phật24. Đời vua Ai Đế năm Nguyên thọ nguyên niên, là lịch tây năm thứ 2, vua nhà Hán sai Tần Cảnh Hiến sang sứ rợ Nhục Chi có học khẩu truyền được kinh nhà Phật.
Đến đời vua Minh Đế nhà Đông Hán, có Ban Siêu đi sứ các nước ở Tây Vực biết đạo Phật thịnh hành ở phương Tây. Vua bèn sai Thái Am đi sang Thiên Trúc lấy được 42 chương kinh và rước thầy tăng về dạy đạo Phật. Bấy giờ nhân có con bạch mã đem kinh về, cho nên nhà vua mới lập chùa Bạch Mã để thờ Phật ở đất Lạc Dương.
Từ đó đạo Phật cứ dần dần truyền bá ra khắc nước Tàu, nhưng chỉ có người Ấn Độ sang dạy đạo Phật mà thôi, mãi đến đời Tam Quốc mới có người Tàu đi làm thầy tăng. Về sau người Tàu sang Ấn Độ lấy kinh đem về giảng dạy cũng nhiều.
Đời vua An Đế nhà Đông Tấn (402) đất Trường An có ông Pháp Hiển đi chơi hằng 30 nước ở xứ Ấn Độ, qua đảo Tích Lan (Ceylan) rồi theo đường hải đạo về Tàu, đem kinh nhà Phật dịch ra chữ Tàu và làm sách Phật Quốc Ký.
Đến đời Nam Bắc Triều, vua Hiến Minh nhà Ngụy sai tăng là Huệ Sinh và Tống Vân sang Tây Vực lấy được hơn 170 bộ kinh đem về. Từ đó đạo Phật rất thịnh, kinh điển có đến 450 bộ, chùa chiền được hơn 3 vạn, tăng ni có đến 2 triệu người.
Đời vua Thái Tông nhà Đường (630), có ông Huyền Trang (tục gọi là Đường Tăng hay Đường Tam Tạng) đi sang Ấn Độ ở hơn 10 năm lấy được 650 bộ kinh nhà Phật. Đến đời vua Cao Tông (672) ông Nghĩa Tĩnh lại sang Ấn Độ lấy được 400 bộ kinh nhà Phật nữa.
Từ đời nhà Đường trở đi, thì ở bên Tàu đạo Phật càng ngày càng thịnh, mà người đi lấy kinh cũng nhiều.
Khi những đạo Nho, đạo Khổng, đạo Phật phát đạt bên Tàu, thì đất Giao Châu ta còn thuộc về nước Tàu, cho nên người mình cũng theo những đạo ấy. Về sau nước mình đã tự chủ rồi, những đạo ấy lại càng thịnh thêm, như là đạo Phật thì thịnh về đời nhà Đinh, nhà Tiền Lê, và nhà Lý, mà đạo Nho thì thịnh từ đời nhà Trần trở đi.
Phàm phong tục và chính trị là do sự học thuật và tông giáo mà ra. Mà người mình đã theo học thật và tông giáo của Tàu thì điều gì ta cũng noi theo Tàu hết cả. Nhưng xét ra thì điều gì mình cũng thua kém Tàu, mà tự người mình không thấy có tìm kiếm và bày đặt ra được cái gì cho xuất sắc, gọi là có cái tinh thần riêng của nòi giống mình, là tại làm sao?
Có lẽ một là tại địa thế nước Nam ta, hai là cách ăn ở của người mình.
Phàm sự tiến hóa của một xã hội cũng như công việc của người làm, phải có cái gì đó nó đun đẩy mình, nó bắt phải cố sức mà tiến hóa thì mới tiến hóa được. Sự đun đẩy ấy là sự cần dùng và sự đua tranh. Nếu không có cần dùng thì không có cố gắng, không cố gắng thì không tiến hóa. Nếu không có đua tranh thì không có tìm kiếm, không tìm tìm kiếm thì không tài giỏi, sự lý tất nhiên là vậy.
Xem như nước Nam ta, thì hai cái yếu điểm ấy đều kém cả. Người mình ở về xứ nóng nực, cách ăn mặc giản dị, đơn sơ, không phải cần lao lo nghĩ cũng đủ sống, cho nên ai cũng thích nhàn lạc, quí hồ khỏi chết thì thôi, chứ không ai muốn lao tâm lao lực lắm như những người ở nước văn minh khác. Tính người mình như thế, thì hễ ai nói cái gì, mình chỉ bắt chước được mà thôi, chứ không phát khởi bày đặt ra được điều gì nữa.
Còn như sự đua tranh, phải có nhiều người, nhiều nước thì mới đua tranh được. Nhưng nước ta ở phía Đông thì có bể, ở phía Tây, phía Nam thì những người Mường, người Lào là những người văn minh kém mình cả, còn ở phía Bắc có nước Tàu là hơn mình, nhưng Tàu lại to quá, sự giao thông với mình thì cách trở sơn xuyên, đường sá khó khăn không tiện, chỉ có quan tư thỉnh thoảng đi lại mà thôi, chứ dân trong nước không mấy khi ra đến ngoài bờ cõi nước nhà. Người mà cả đời không đi đến đâu, mắt không trông thấy cái hay cái dở của người, thì tiến hóa làm sao được? mà sự học của mình thì ai cũng yên trí rằng cái gì đã học của Tàu là hay, là tốt hơn cả: từ sự tư tưởng cho chí công việc làm, điều gì mình cũng lấy Tàu làm gương. Hễ ai bắt chước được Tàu là giỏi, không bắt chước được là dở. Cách mình sùng mộ văn minh của Tàu như thế, cho nên không chịu so sánh cái hơn cái kém, không tìm cách phát minh những điều hay tốt ra, chỉ đinh rằng người ta hơn mình, mình chỉ bắt chước người ta là đủ.
Địa thế nước mình như thế, tính chất và sự học vấn của người mình như thế, thì cái trình độ tiến hóa của mình tất là phải chậm chạp và việc gì cũng phải thua kém người ta vậy.
21 Nho Giáo - Trung Tâm Học Liệu xuất bản trọn bộ 2 quyển.
22 Sánh với lời của Khang Đức tiên sinh là một nhà đại triết học ở phương Âu: "Agis de telle que la maxime de ton vouloir puisse être acceptée comme règle universelle", ăn ở thế nào cho bao nhiêu những việc mình làm có thể làm cái công lệ cho thiên hạ.
23 Lão Tử và vua nhà Đường cùng họ Lý.
24 Tục lệ đốt hương mà thờ cúng khởi đầu từ đó.
From the time Emperor Wu of the Han Dynasty sent Lu Bat Duc to conquer Nam Viet until the time of Ngu Quy, when Ngo Quyen drove the Chinese back to the north, it has been exactly 1,050 years.
Our Giao Chau land has been ruled by the Chinese for so long, so the lives of the natives have certainly changed in a completely different way than before. When Giao Chau land was still called Van Lang or Au Lac, how the natives lived and what their customs were, there are no relics to clearly research. Perhaps it is similar to the Muong or Man in the upper reaches of the North Vietnam today. Suppose? if we compare King Hung Vuong of the Hong Bang family and King An Duong Vuong of the Thuc family with the Quan Lang people in the upper reaches, it is likely not far from the truth. But this is just a guess, so how can it be taken as accurate?
Moreover, when a civilized society like the Chinese people go to open up an undeveloped land like Giao Chau at that time, I am afraid that the Chinese will occupy the flat land and gather together to make a living, while the natives will either mix with those stronger than them, or kill them, or go live in the forest or mountains and die slowly. If that is the case, then our people today are not that far from the Chinese.
No matter what, after the end of the Northern domination period, the Giao Chau people have their own willpower and their own character to be independent, and will not mix with the Chinese. Only in terms of devotion, education, and governance, we will always be influenced by the Chinese.
Originally, China was very civilized since the Three Dynasties, and especially during the Zhou Dynasty, the academics were even more brilliant. The great schools of thought such as Confucianism and Taoism all began during that period. Later, during the Han and Tang dynasties, these schools of thought flourished, and Buddhism was also transmitted from India, and all three religions spread throughout the country. From then on, China and the countries influenced by China followed the tenets of these religions and established similar beliefs, ethics, and customs. So let us examine where these schools of thought originated from, and what their tenets are like.
Confucianism was born from Confucius. His name was Qiu, his given name was Zhong Ni, he was born in Lu (Shandong Province) in 551 BC, during the reign of King Ling of the Zhou Dynasty.
He was born during the Spring and Autumn period, when the Five Hegemons were fighting for power, the people were miserable, and customs were corrupt. He wanted to use morality to teach people how to live together in life. He traveled to several vassal states, from one country to another, and many disciples followed him. When he was old, he returned to Lu, compiled the Book of Poetry, the Book of Documents, the Book of Changes, determined the Book of Rites, the Book of Music, and created the Spring and Autumn Annals, then in 479 BC, during the reign of King Jing of the Zhou Dynasty, he died at the age of 72.
He only taught people things that were in line with human nature, not mysterious and mysterious things that were different from the common way. He said: "The way is not far away, if one is far away from one's nature because of the way, then that way is not the way. Therefore, his main principle is to take Filial Piety, Equality, Loyalty, and Forgiveness as the root, and to teach people self-improvement as the core. He only taught people about current reality, but did not discuss things that were far away from the activities of the world. When it came to life and death, he said: "If you do not know life, how can you know death?" When it came to ghosts and gods, he said: "Ghosts and gods should be respected and kept at a distance." Ghosts and gods should be respected, but should not be talked about.
His teachings have many lofty ideals (see Confucianism)21, but in practice, they focus on ethics and morality. His ethics can be passed down to future generations and will never be surpassed. To everyone, he taught: "What you do not want others to do to you, do not do to anyone." To his own duties, he taught: "The gentleman acts to serve the world's way, acts to serve the world's law, speaks to serve the world's law; those who are far away will want to be near, those who are close will never be bored22."
The Tao of Confucius was passed on to Zeng Shen; Zeng Shen passed it on to Kong Ji; Kong Ji passed it on to Meng Ke, that is, Meng Zi.
Meng Zi was a great Chinese philosopher who wrote the book Mencius, discussing the importance of humanity and righteousness, the disregard of merit and profit, and that people's nature is inherently good, and that everyone can become like Yao and Shun.
During the Qin Dynasty, King Shi Huang killed the Confucian scholars and burned all their books, and Confucianism faced a difficult time. During the reign of Emperor Gaozu of the Han Dynasty, Confucianism was respected again, and a ceremony was held to honor Confucius. During the reign of Emperor Wu of the Han Dynasty, he appointed a doctor to teach the five classics. From then on, Confucianism became more and more prosperous. Although there were Taoism and Buddhism in the country, Confucianism was always more important.
Taoism was born from the teachings of Lao Tzu. Lao Tzu was a man from Chu (in Hubei province), his family name was Li, his given name was Dam, he was born in 604 BC during the reign of King Ding of the Zhou Dynasty, lived to be 81 years old, and died in 523 BC during the reign of King Jing of the Zhou Dynasty.
Lao Tzu's principle was that before heaven and earth existed, there was only Tao. Tao is the essence of the universe, the original root of creation. All things are born from Tao. Therefore, to improve oneself and govern the country, one must follow Tao, meaning that one should be calm, inactive, and natural, and should not use one's intellect to do anything.
Lao Tzu composed the book Tao Te Ching, and later Wen Zi, Shi Zi, Zhuang Zi, and Lie Zi followed and spread that principle.
The Tao of Lao Tzu was originally a very profound philosophy, but later the doctrine changed, and those who preached about immortality also followed that religion to talk about fate and cultivation to gain immortality, etc. Therefore, the Taoist religion became Taoism, a religion of immortality, witchcraft, and those who followed Taoism were called Taoists.
Originally from the time of King Thi Hoang of the Qin Dynasty and King Vu De of the Han Dynasty, the Chinese people believed in immortality, then at the end of the Eastern Han Dynasty, Truong Dao Lang composed 24 chapters of the Taoist Classic to teach the art of immortality. The bandit Hoang Can Truong Giac was Truong Dao Lang's student. During the Eastern Jin Dynasty, there was also Cat Hong who said that he had received immortality and wrote books to teach those arts. From then on, Taoism gradually flourished, honoring Lao Tzu as the Supreme Lao Lord.
During the time of King Cao To of the Tang Dynasty, someone said that he saw Lao Tzu appear on Duong Giac Mountain and claimed to be the founder of the Tang Dynasty23. King Gaozu came to worship at Laozi's temple and honored him as Thai Thuong Huyen Nguyen Hoang De. Therefore, the Tang Dynasty respected Laozi's teachings very much and forced their descendants to study the Tao Te Ching.
Although Taoism later became popular in China, it was not as popular as Buddhism. Buddhism was brought to China from India, and is a very large religion in this world.
The founder of Buddhism is Sakyamuni. It is not clear when he was born. According to the opinion of the sect in the North of India, he was born in 1028 BC, during the reign of King Zhao of the Zhou Dynasty. The sect in the South believes it was in 624. Scholars of today believe he was born in 558 or 520, at the same time as Confucius.
Sakyamuni was the son of a nobleman in India. He was married and had children, but because he saw that no one in this world could escape the sufferings of birth, old age, sickness, and death, he abandoned his wife and children to become a monk, seeking the method of liberation. So Buddhism has two main ideas: one is that life is a life of suffering; the other is the escape from suffering.
People encounter such sufferings because they are stuck in the cycle of reincarnation. So if you want to be free from suffering, you must get out of samsara; and to get out of samsara, you must cut off all the causes and conditions that bind you to this world. To get out of samsara, you will reach nirvana, which means becoming a Buddha, unborn, undying.
Buddhism originated from Brahmanism, but the Buddhist doctrine was not the same as Brahmanism, so the two religions fought each other for a long time. As a result, three or four hundred years later, after the death of Shakyamuni, Buddhism flourished in India.
Buddhism came to China during the Western Han Dynasty. During the reign of Emperor Wu of Han (140 - 86), the Han army went to fight the Huns and captured the Golden Man statue and learned that the Huns had the custom of burning incense to worship Buddha24. During the reign of Emperor Ai of the Yuan Dynasty, the second year of the Western calendar, the Han emperor sent Qin Jingxian as an envoy to the barbarians of Ruzhi, who had learned the oral transmission of Buddhist scriptures.
During the reign of Emperor Ming of the Eastern Han Dynasty, Ban Chao went as an envoy to the countries in the Western Regions and learned that Buddhism was flourishing in the West. The emperor then sent Tai Am to India to capture 42 chapters of scriptures and invited monks to teach Buddhism. At that time, because a white horse brought back the sutras, the king built the White Horse Temple to worship Buddha in Luoyang.
From then on, Buddhism gradually spread to China, but only Indians came to teach Buddhism. It was not until the Three Kingdoms period that Chinese became monks. Later, many Chinese went to India to get sutras and bring them back to teach.
During the reign of Emperor An of the Eastern Jin Dynasty (402), in Chang'an, there was a man named Fa Xian who traveled to 30 countries in India, passed through the island of Ceylon, and then returned to China by sea. He translated Buddhist sutras into Chinese and wrote the book Buddhist Country Records.
During the Southern and Northern Dynasties, Emperor Xianming of the Wei Dynasty sent monks Hui Sheng and Song Yun to the Western Regions to get more than 170 sutras and bring them back. From then on, Buddhism flourished, with 450 sutras, more than 30,000 temples, and 2 million monks and nuns.
During the reign of Emperor Taizong of the Tang Dynasty (630), there was a man named Xuanzang (commonly known as Tang Seng or Tang Sanzang) who went to India for more than 10 years and obtained 650 Buddhist scriptures. During the reign of Emperor Gaozong (672), Mr. Yijing went to India again and obtained 400 more Buddhist scriptures.
From the Tang Dynasty onwards, Buddhism in China became more and more popular, and there were also many people who went to obtain scriptures.
When Confucianism, Buddhism, and Confucianism flourished in China, our Giao Chau land still belonged to China, so our people also followed those religions. Later, when our country became independent, those religions flourished even more, such as Buddhism flourished during the Dinh, Tien Le, and Ly dynasties, and Confucianism flourished from the Tran dynasty onwards.
Customs and politics are all due to scholarship and religion. Since our people have truly studied and followed the Chinese religion, we follow the Chinese in everything. But when we consider it, we are inferior to the Chinese in everything, and our people themselves do not seem to have sought and created anything excellent, which can be called having their own spirit of race, why is that?
Perhaps it is either because of the geography of our Vietnamese country or because of the way our people live.
The evolution of a society as well as the work of a worker, must have something that pushes us, that forces us to make an effort to evolve in order to evolve. That push is need and competition. If there is no need, there is no effort, if there is no effort, there is no evolution. If there is no competition, there is no searching, if there is no searching, there is no talent, of course that is the truth.
In our country, both of these weaknesses are lacking. People in hot countries dress simply and plainly, do not have to work hard to make a living, so everyone likes to be leisurely, as long as they do not die, then that is enough, no one wants to work too hard like people in other civilized countries. With our people's nature like that, whatever someone says, we can only imitate, but cannot develop and create anything else.
As for competition, there must be many people and many countries to compete. But in the East of our country there is an ocean, in the West and South there are the Muong and Lao people who are less civilized than us, and in the North there is China which is better than us, but China is too big, communication with us is far away, roads are difficult and inconvenient, only officials occasionally travel, but people in the country rarely go outside the country's borders. How can a person who does not go anywhere in his life, who does not see the good and bad of others, progress? As for our own learning, everyone is assured that what they have learned from China is good, is better: from thinking to work, we take China as an example in everything. Whoever can imitate China is good, whoever cannot imitate is bad. We admire Chinese civilization like that, so we do not compare what is better or worse, do not try to invent good things, just insist that others are better than us, we just imitate them and that is enough.
With the terrain of our country like that, the nature and education of our people like that, our level of evolution must be slow and we must be inferior to others in everything.
21 Confucianism - Learning Materials Center published the complete set of 2 volumes.
22 Compared with the words of Mr. Khang Duc, a great philosopher in Europe: "Agis de telle que la maxime de ton vouloir puisse être acceptée comme reogle universelle", how to live so that as much as one's actions can make a rule for the world.
23 Lao Tzu and the Tang Dynasty king had the same surname Ly.
24 The custom of burning incense and worshiping started from there.